Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Mùa thu trên Sài Gòn quê tôi

Nếu như ở Hà Nội , Tháng 8, Thu đã về trên từng con phố. Những ngày này, cả Hà Nội đón mưa chuyển mùa trong mát. Mưa đến và đi cũng rất nhanh mang lại cho đất trời, cho lòng người bao cảm xúc, xuyến xao đến lạ lùng. Hà Nội mùa này đẹp lắm, nem cua bể hải phòng  và càng đẹp hơn khi mưa thu về..Mùa Thu Sài Gòn thì không được như vậy .
Nếu mùa Thu là mùa của lá vàng rụng rơi thì Sài gòn như không có mùa Thu, bởi lẽ ở đây thật chất chỉ có 2 mùa : mưa và nắng . Sau những cơn mưa mùa hè cây lá tươi xanh mãi cho đến sang năm sau bước qua mùa khô nắng hạn mới để rơi dần những chiếc lá đã nâu khô qua những ngày nắng cháy. Có những cây thay lá từ từ. Qua vài cơn mưa lá rụng đi ít nhiều, lá mới lại mọc lên. Trên cây lá quán cafe quận 1 xanh non xen lẫn lá già cho bóng mát quanh năm.


Thu Sài gòn kết bằng những tia nắng ngủ quên vào sáng sớm đến mãi tận chiều chợt bừng tỉnh chói chang, khiến sinh hoạt thành phố bỗng kéo dài hơn trong những tháng Thu.

Sài Gòn vào thu rất lặng lẽ, không có phút chuyển mùa rực rỡ, đầy thi vị như Hà Nội. Mùa thu nơi đây nắng vẫn chói chang ngã giọt lên dòng người tấp nập, ven bên đường cây cũng trút lá rơi nhiều, nhưng không đượm sắc vàng xao xát mà vẫn rì rì xanh một màu khó tả. Mùa thu Sài Gòn đến qua những cơn mưa và giọt nắng rơi nhẹ cuối hè. Dường như thu đến quá lặng lẽ nên ít ai biết, ít ai nhận ra hơi thở của một mùa. Có chăng cũng chỉ nhận ra thu về khi trang lịch tháng 9 bị bóc vội vàng, để đón chào những ngày tháng 10 đang tới.

Mùa thu Sài Gòn đẹp lắm những cơn mưa. Mưa thu nơi đây là cơn mưa cuối mùa, không tầm tã như trận mưa hè mà nhẹ nhàng làm tươi mát những nẻo đường nhộn nhịp, nhẹ nhàng làm suy tư bao kẻ ngắm nhìn. Mưa thu không lớn cũng không nhỏ, không ngắn cũng không dài, mưa vừa vừa… nhưng đủ hững hờ làm ướt áo người lữ khách. “Sài Gòn mùa này buồn lắm những cơn mưa…"
Sài Gòn mùa thu không có được cái vẽ lãng mạn của khí trời ,không có được cái sự nhẹ nhàng của lá vàng rơi hay ánh chiều vàng .Ở Sài Gòn vào thu, đôi khi chỉ là một khoảnh khắc. Là lúc con trai con gái cùng nấp dưới một mái hiên tránh cơn mưa vừa đến. Con trai ngại ngùng chẳng dám nhìn sang, chẳng dám bắt chuyện. Để đến khi trời hửng nắng, khi bóng dáng ai kia đã kịp hòa vào dòng người tất bật trên đường phố, mới đứng nhìn theo mà thầm tiếc ngẩn ngơ… Mùa thu đến cũng giống như  quán kem ngon những cơn mưa Sài Gòn. Chợt đến chợt đi, thật nhẹ, mà cảm xúc để lại thật dài, thật sâu.
Đối với người Sài gòn như tôi thì cảm nhận về mùa thu của lá vàng rơi thật là một điều xa xỉ , đôi lúc tối cần lắm một lần được thương thức thật sự một mùa thu ở giữa lòng Sài Gòn chen chút này .Nhưng suy nghĩ lại thì không , bởi đó là điều làm cho Sài Gòn của tôi trở nên vô cùng đặt biệt .Đó là điều làm nên một Sài Gòn không giống với bất ki nơi nào khác .Dẫu sao di nữa thì tôi vân yêu Sài Gòn


Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

Một ngày với địa điểm đẹp ở hà nội mùa thu

Sáng Thứ Bảy , tôi và bạn gái của mình cùng nhau dạo bước trên những con phố thân quen của Hà Nội cổ kính . Bầu trời cao vợi, mây lơ lửng thành từng tầng, những tia nắng đầu tiên, hiếm hoi len qua những tầng mây, vòm lá…Chúng tôi  lại thấy một chút se lạnh của gió heo may, một chút ấm áp từ những tia nắng vàng dịu ngọt đang nhẹ nhàng phớt lên con đường còn loang dấu những vệt nước đọng lại từ cơn mưa đêm qua.

Dường như cơn mưa dài đã gột sạch, cuốn trôi đi những bụi bặm của ngày cũ. Vạn vật tươi mới, nhịp sống chậm lại, con người cũng vì thế mà thanh thản, dịu dàng hơn, trong lòng chợt quên đi trăm mối muộn phiền , có thể một phần vì do tôi đang rất hạnh phúc cùng với người con gái tôi yêu.

Tôi nắm  lấy tay  cô bạn gái xinh đẹp của mình và dẫn cô ấy đến những địa điểm chụp ảnh đẹp ở hà nội .Phải nói là Hà Nội thì cảnh nào cũng là cảnh đẹp ,bạn gái tôi nhìn mới thật là xinh tươi là lộng lẫy trong cái nắng thu của Hà Nội . Chúng tôi đã ngồi đó suốt hàng giờ, dăm ba câu chuyện chứ  yếu là…ngắm mây trời bay và ngắm lá thu rơi.
Mùa thu Hà Nội, người ta dễ dàng tìm được những khung cảnh yên bình, lãng mạn ngay giữa phố phường ồn ào, náo nhiệt. Chung quanh là một không gian mỏng manh se dịu. Thời gian thì chậm hơn, trải dài theo những hàng cây thơ mộng trên đường Phan Đình Phùng. Một chút suy tư bảng lảng giăng mắc như tơ nhện. Nắng thu nhuộm vàng con đường, góc phố. Bước đi của mùa thu khẽ khàng như một làn sương khói, điềm tĩnh như tự biết mình, tự nhận về mình bao chiêm nghiệm sống.
Thu nhận lấy lá vàng rơi qua mùa hè dậy nắng. Trong nắng thu dịu ngọt tôi như được nhấm nháp hương vị của cốm xanh. Trong cơn gió mát lành tôi lại thoáng nghe hương nồng nàn tỏa ra những bông hoa sữa trắng tinh khôi. Không phải ai cũng yêu và thích hương hoa sữa, có thể là hơi hắc, nồng. Nhưng những ai đã trót yêu , thì thương nhớ lắm ...  Khi xa xứ, lại nhớ cái mùi hương ngọt ngào yêu dấu ấy vô cùng.

Trưa tới , chúng tôi bước vào một quán cơm gà xối mỡ bên đường .Vừa thưởng thức bữa ăn vừa ngắm cái sắc thái lãng mạn của mùa thu Hà Nội .Với những con gió nhẹ nhàng mang hương thơm của hoa sữa , đã khiến cho chúng tôi quyến luyến mãi cái quán cơm nơi góc phố ấy .Đó là một cảm giác vô cùng tuyệt vời khi thưởng thức một bữa ăn mà từ trước tới giờ tôi chỉ cảm  thấy được ở Hà Nội 
Ra phố mùa thu, đạp xe chầm chậm để cảm nhận cái xao xác của lá, cái se lạnh của gió. Để thấy mình và mùa thu hòa đồng trong nỗi nhớ và niềm hy vọng. Cho ta biết trong bốn mùa có một mùa để ta nhìn nhận lại mình, tìm lại con người đích thực của mình để sống đẹp hơn và biết tin và hy vọng vào những người quanh mình.
 Bạn lại bảo, chẳng mấy chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm trong băng giá. Cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Những chiếc lá vàng sẽ chìm dần vào quên lãng.
Thời gian lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để bào mòn kí ức. Quan trọng là lòng mình. Nghĩ thế, tôi bật nói to thành tiếng: "Đã muốn nhớ thì chẳng thể nào quên được". Bạn ngân nga " Thời gian đi không bao giờ trở lại. Chỉ có lòng người quay lại với thời gian". Và bạn nhìn tôi cười, đúng thế phải không?

Tối đến cũng là lúc Hà Nội với nhiều ánh đèn bắt đầu khoe sắc. Theo như lời một người bạn , chúng tôi đến với quán  lẩu ngon hà nội .Tại nơi đây tơi mới cảm nhận được sự thay đổi lớn lao của Hà Nội , , mọi nẽo đường mọi con đường đều rực rỡ với nhiều ánh đèn đường đa sắc .
Đó là những gì mà tôi đã tận hưởng được trong một ngày thu của Hà Nội .Còn bạn thì sao

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Lý do tôi yêu mùa thu của Hà Nội

Hà Nội thủ đô của nước Việt Nam quê hương yêu dấu của tôi .Tôi đã từng di du lịch rất nhiều nơi trong và cả ngoài nước nhưng không nơi nào tôi yêu hơn Hà Nội .Có rất nhiều lý do khiến tôi yêu Hà Nội , đặc biệt tôi yêu nhất là mùa thu của Hà Nội 
Hà Nội là thành phố có nắng mùa thu rất đẹp
Nói tạm biệt với cái nắng nhìn đã chẳng muốn thò mặt ra ngoài đường của mùa hè. Nắng mùa thu trong vắt, đẹp mơ màng và rất nhẹ, đến mức chỉ cần một sáng ngủ dậy, nhìn thấy nắng thu lấp ló ô cửa sổ là bạn đã muốn bật ngay ra khỏi giường, lao ra đường để vi vu ngồi quán cafe đẹp ở hà nội tắm nắng rồi.

Gió heo may

Nhắc đến mùa thu là nhắc đến gió heo may, là nhắc đến những buổi sớm không khí se sắt lại vì thứ gió lạnh, hiền lành đang nhẹ nhàng đưa đẩy ngoài phố. Thứ gió khiến bạn dù là giữa mùa hè đổ lửa, hay mùa đông rét căm - mỗi khi nhớ lại đều thấy dịu lòng và hình thành một phản xạ ngóng trông rất riêng mà chỉ mùa thu, chỉ gió heo may mới khiến ta có cảm giác như vậy được.
 Mùa cốm non

Người ta nhớ thương mùa thu là vì nhớ thương cốm non, nhớ thương thứ quà ăn chơi vừa giản dị, vừa đến là tinh tế của người Bắc. Bây giờ hiện đại rồi, người ta ăn cốm quanh năm. Nhưng chỉ có cốm vào mùa thu mới thật sự hợp và khiến ta cảm thấy... hạnh phúc khi nhấm nháp. Nhất là cái cảm giác hân hoan khi nhìn thấy cô hàng cốm đang gánh gồng trên đường, ở đầu gánh là một bó lúa non, ở trong thúng là nào lá sen, nào cốm được đậy kín. Niềm vui khi mua được cốm giữa trời thu thực sự là một kiểu niềm vui bé xíu mà ta cứ nhớ mãi, nhớ hoài quanh năm.
Mùa những cơn mưa bất chợt

Những cơn mưa rào cuối mùa hạ bao giờ cũng là những cơn mưa quý nhất, báo hiệu rằng từ nay những ngày nắng gắt đã lùi xa. Mưa đầu thu bao giờ cũng là những cơn mưa rào như thể trút hết những buồn bực, nặng nề tích tụ từ những ngày nắng. Đó là những cơn mưa mang không khí mát lành, mang mùa thu dịu dàng về với Hà Nội. sieu thi nhat 
Lá vàng

Một trong những bức hình được các bạn trẻ chụp nhiều nhất mỗi độ thu về là... lá vàng rơi trên đường Phan Đình Phùng. Khắp hai bên vỉa hè, lá rơi vàng rực cả con phố mà chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ khiến bạn rạo rực. Không chỉ ở ven đường Phan Đình Phùng, các bạn cũng có thể "bắt gặp" lá vàng ở bất cứ đâu, từ gác cửa sổ nhà bà hàng xóm, cho đến ven những con đường bé xinh, trong ngõ nhỏ, trên bức tường vàng hay dưới chân bạn đang đi.
Mùa hoa sữa

Mùa thu sẽ chẳng còn là mùa thu nếu thiếu đi hoa sữa. Dù là nhắc đến hoa sữa, lắm người sẽ ngán ngẩm lắc đầu vì sợ cái mùi nồng quá của hoa, nhưng nếu không có thì chẳng ai thấy mùa thu Hà Nội trọn vẹn nữa. Cứ tưởng tượng những tối đi chơi về muộn, ngang qua con đường quen, bỗng thấy mùi hoa sữa rơi xuống trước mặt, rất nhẹ, rất nhẹ thôi, chỉ nghĩ đến vậy đã thấy dễ chịu, thấy tim ta kêu gào gọi mùa thu ơi đến nhanh hơn đi.
Và đặc biệt hơn cả đây thường là mùa cưới của các cặp đôi .Các Nhà hàng tiệc cưới  những ngày này tại Hà Nội mới lung linh và tươi đẹp , ngập tràn không khí hạnh phúc của lứa đôi .


Hà Nội xưa và nay

Bước đi hờ hững trong một buổi chiều Hà Nội, dễ khiến người ta tự cho mình cảm giác lạc đường hạnh phúc! Bởi không gian vừa xa lạ nhưng lại đầy thân quen.Điêu đó không chỉ mang nghĩa bóng mà nó mang cả nghĩa đen .
Ngày trước ,Hà Nội mỗi khi nhắc đến không khỏi khiến ai cũng bồi hồi xao xuyến. Trái tim của đất Việt và trái tim của những người con xa quê hương. Khơi nguồn cho cảm hứng thi ca, nhạc họa, Hà Nội đẹp với vẻ thanh lịch và hào hoa đương đại. Khiến cho ai đã một lần bước đến là không thể quên.
Nhớ về Hà Nội là nhớ đến những không gian nhỏ bé mà đậm chất kinh kỳ. Mỗi con phố, mỗi hàng cây đều góp lên tiếng nói yêu con người. Không gian đó lặng trong một sớm sương vẳng tiếng chuông đền Ngọc Sơn, lan tỏa vào mặt Tây Hồ một cảm giác bình yên.
Còn bây giờ , Hà Nội đã đông đút hơn xưa rất nhiều , nhiều tuyến đường đi rất dễ khiến bạn lạc đường nên khi đến Hà Nội lần đầu thì đừng ngại dùng  bản đồ thành phố hà nội nhé các bạn .


Nhớ chiều nào còn vãng bước dưới những mái ngói rêu xanh, bên những mảng tường trầm mặc trong vết tích của thời gian mà lại ngỡ như Hà Nội chỉ còn lại trong kí ức rất xa. Ở Hà Nội có một nỗi niềm bâng khuâng khó tả dễ làm người ta lầm tưởng mới hôm qua đấy mà tưởng như dấu cũ từ bao năm.
Hà Nội - một thành phố hiền hòa, bởi giấu trong nó còn là những kỉ niệm của yêu thương trong mỗi người. Nếu chỉ lướt qua đây như một lần thăm viếng, chắc hẳn ai đó sẽ ngỡ như mình phải lòng ai mất rồi - như một người con gái đẹp thoáng xuất hiện và rồi tan biến chỉ để lại sự ngỡ ngàng.
Còn nếu sinh sống ở đây, có ra đi rồi mới thấy thấm thía tình yêu không đâu xa mà nằm ngay trong mỗi con phố phường từng ngày đi lại, mỗi mùi hương hoa ở bất cứ đâu cũng lại tưởng Hà Nội ở quanh đây. Cũng vì thế mà xứ kinh kỳ không chỉ là đô hội, tấp nập mà ở đâu đó vẫn giản dị làm day dứt lòng người đi xa. Nói đến Hà thành người ta không thể không nhắc đến hương hoa sữa nồng nàn. Một đặc trưng mà rất có thể làm say lòng người và mãi đắm chìm trong niềm nhớ mỗi khi xa.
Hương hoa ấy dẫn người ta vào một mùa thu Hà Nội bé nhỏ khi mỗi con đường lại vẫn là một mùi hương thân quen. Nỗi nhớ vì thế thấm lâu hơn và lòng người. Đã bước dưới những tán lá cây hoa sữa và ngắm những cánh hoa nhỏ li ti xoay xoay trong gió, rớt nhẹ nhàng xuống từng mái tóc... tình yêu có thể chỉ đơn thuần không là cảm giác.
Trải qua những lần đấu tranh và bảo vệ chính những người con thành phố, Hà Nội đã từng đổ nghiêng vào những năm 70 trong chiều tà xám xịt. Thời thơ ấu ai đã từng kinh qua bom dội, tiếng súng rền vang khắp đường phố, mới thấy gắn bó biết bao bức tường thành đổ nát, những vết sẹo đạn pháo còn đâu đó.. Không phải giản đơn mà trong bức tranh bằng nhạc phẩm "Em ơi Hà Nội phố" của Phú Quang lại day dứt một hình ảnh "Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân"...
Bức tranh họa lên bằng tiếng nhạc da diết và mãnh liệt về nỗi nhớ Hà Nội trong "Em ơi Hà Nội phố" của nhạc sĩ Phú Quang đậm chất một Hà Nội trong tim người xa xứ đượm buồn và đài các. Rời Hà Nội rồi mà lòng người lữ khách cũng vẫn còn ấn tượng về khoảnh khắc giữa mùa đông nơi đây.


Đó là Hà Nội trong ký ức của tôi ngày xưa còn giờ đây khi bao năm xa quê trở về với mảnh đánh Hà Nội dấu yêu thuở nào , thú thật  tôi đã phải sử dụng đến  bản đồ hà nội trực tuyến để tìm đến ngôi làng mà khi nhỏ tôi sống .Không phải vì tôi quên đi nơi chôn rau cắt rốn của mình , mà Hà Nội ngày nay , phát triển lắm , đường phố tấp nập , tuy vẫn giữ được nét hiền hòa của mình , nhưng cùng với xã hội thì Hà Nội cũng phát triển không ngừng , khiến tôi không khỏi bồi hồi , nữa vui nữa buồn .Vui vì đất nước ngày càng phát triển , buồn vì xa quê hương quá lâu .

Nhưng suy cho cùng Hà Nội vẫn là Hà Nội vẫn là vùng đất tôi yêu thương vẫn là nơi dù cho đi tới đâu chăng nữa tôi cũng sẽ nhớ về .Dẫu có Hà Nội có thay đổi hơn nữa thì nó vẫn là nơi mà tôi bản đồ bắc giang  yêu thướng nhất .