Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Hà Nội xưa và nay

Bước đi hờ hững trong một buổi chiều Hà Nội, dễ khiến người ta tự cho mình cảm giác lạc đường hạnh phúc! Bởi không gian vừa xa lạ nhưng lại đầy thân quen.Điêu đó không chỉ mang nghĩa bóng mà nó mang cả nghĩa đen .
Ngày trước ,Hà Nội mỗi khi nhắc đến không khỏi khiến ai cũng bồi hồi xao xuyến. Trái tim của đất Việt và trái tim của những người con xa quê hương. Khơi nguồn cho cảm hứng thi ca, nhạc họa, Hà Nội đẹp với vẻ thanh lịch và hào hoa đương đại. Khiến cho ai đã một lần bước đến là không thể quên.
Nhớ về Hà Nội là nhớ đến những không gian nhỏ bé mà đậm chất kinh kỳ. Mỗi con phố, mỗi hàng cây đều góp lên tiếng nói yêu con người. Không gian đó lặng trong một sớm sương vẳng tiếng chuông đền Ngọc Sơn, lan tỏa vào mặt Tây Hồ một cảm giác bình yên.
Còn bây giờ , Hà Nội đã đông đút hơn xưa rất nhiều , nhiều tuyến đường đi rất dễ khiến bạn lạc đường nên khi đến Hà Nội lần đầu thì đừng ngại dùng  bản đồ thành phố hà nội nhé các bạn .


Nhớ chiều nào còn vãng bước dưới những mái ngói rêu xanh, bên những mảng tường trầm mặc trong vết tích của thời gian mà lại ngỡ như Hà Nội chỉ còn lại trong kí ức rất xa. Ở Hà Nội có một nỗi niềm bâng khuâng khó tả dễ làm người ta lầm tưởng mới hôm qua đấy mà tưởng như dấu cũ từ bao năm.
Hà Nội - một thành phố hiền hòa, bởi giấu trong nó còn là những kỉ niệm của yêu thương trong mỗi người. Nếu chỉ lướt qua đây như một lần thăm viếng, chắc hẳn ai đó sẽ ngỡ như mình phải lòng ai mất rồi - như một người con gái đẹp thoáng xuất hiện và rồi tan biến chỉ để lại sự ngỡ ngàng.
Còn nếu sinh sống ở đây, có ra đi rồi mới thấy thấm thía tình yêu không đâu xa mà nằm ngay trong mỗi con phố phường từng ngày đi lại, mỗi mùi hương hoa ở bất cứ đâu cũng lại tưởng Hà Nội ở quanh đây. Cũng vì thế mà xứ kinh kỳ không chỉ là đô hội, tấp nập mà ở đâu đó vẫn giản dị làm day dứt lòng người đi xa. Nói đến Hà thành người ta không thể không nhắc đến hương hoa sữa nồng nàn. Một đặc trưng mà rất có thể làm say lòng người và mãi đắm chìm trong niềm nhớ mỗi khi xa.
Hương hoa ấy dẫn người ta vào một mùa thu Hà Nội bé nhỏ khi mỗi con đường lại vẫn là một mùi hương thân quen. Nỗi nhớ vì thế thấm lâu hơn và lòng người. Đã bước dưới những tán lá cây hoa sữa và ngắm những cánh hoa nhỏ li ti xoay xoay trong gió, rớt nhẹ nhàng xuống từng mái tóc... tình yêu có thể chỉ đơn thuần không là cảm giác.
Trải qua những lần đấu tranh và bảo vệ chính những người con thành phố, Hà Nội đã từng đổ nghiêng vào những năm 70 trong chiều tà xám xịt. Thời thơ ấu ai đã từng kinh qua bom dội, tiếng súng rền vang khắp đường phố, mới thấy gắn bó biết bao bức tường thành đổ nát, những vết sẹo đạn pháo còn đâu đó.. Không phải giản đơn mà trong bức tranh bằng nhạc phẩm "Em ơi Hà Nội phố" của Phú Quang lại day dứt một hình ảnh "Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân"...
Bức tranh họa lên bằng tiếng nhạc da diết và mãnh liệt về nỗi nhớ Hà Nội trong "Em ơi Hà Nội phố" của nhạc sĩ Phú Quang đậm chất một Hà Nội trong tim người xa xứ đượm buồn và đài các. Rời Hà Nội rồi mà lòng người lữ khách cũng vẫn còn ấn tượng về khoảnh khắc giữa mùa đông nơi đây.


Đó là Hà Nội trong ký ức của tôi ngày xưa còn giờ đây khi bao năm xa quê trở về với mảnh đánh Hà Nội dấu yêu thuở nào , thú thật  tôi đã phải sử dụng đến  bản đồ hà nội trực tuyến để tìm đến ngôi làng mà khi nhỏ tôi sống .Không phải vì tôi quên đi nơi chôn rau cắt rốn của mình , mà Hà Nội ngày nay , phát triển lắm , đường phố tấp nập , tuy vẫn giữ được nét hiền hòa của mình , nhưng cùng với xã hội thì Hà Nội cũng phát triển không ngừng , khiến tôi không khỏi bồi hồi , nữa vui nữa buồn .Vui vì đất nước ngày càng phát triển , buồn vì xa quê hương quá lâu .

Nhưng suy cho cùng Hà Nội vẫn là Hà Nội vẫn là vùng đất tôi yêu thương vẫn là nơi dù cho đi tới đâu chăng nữa tôi cũng sẽ nhớ về .Dẫu có Hà Nội có thay đổi hơn nữa thì nó vẫn là nơi mà tôi bản đồ bắc giang  yêu thướng nhất . 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét